Posts filed under ‘10- TRUYỆN NGẮN’

Truyện ngắn: OAN NGHIỆT…

Lời dẫn: Chắc mọi người ở Quảng Ngãi vẫn còn nhớ, vào khoảng năm 1980 có một vụ tự sát bằng lựu đạn trước cổng trường cấp 3 Trần Quốc Tuấn, thị xã Quảng Ngãi (nay là TP. Quảng Ngãi). Đằng sau đó là một câu chuyện thương tâm… Đây là câu chuyện của đôi trai gái kia….

Truyện ngắn: OAN NGHIỆT…

                                            VU TRAN TRONG

Campuchia mùa khô. Các trảng rừng khộp chuyển sang màu vàng úa. Đêm yên tĩnh đến rợn người .

Khương mò mẫm trong đêm, anh cố tìm nơi nào có cây to và không gian rộng rãi một tý để leo lên mắc võng, nhưng lò dò hàng giờ mà vẫn không tìm ra. Ba ngày rồi, anh đi lạc vào một cánh rừng mà có vẻ như trước đó đã có bàn tay khai thác của con người. Từng dãy, từng mảng đều đều nhau đến khó chịu. Đêm đặc quánh và khô khốc. Anh thất vọng ngồi bệt xuống một thân cây đổ ven đường. Cái bi đông đem theo đã dốc cạn đến giọt cuối cùng. Mùa khô ở đây thì tìm giọt nước trong rừng khó như hái sao trên trời! Anh nghe đồng đội đi trước kể, hồi triển khai chiến dịch Đồi 547, lính ta chết khát còn nhiều hơn chết vì súng đạn đối phương. Dọc các lòng suối khô cạn trên đường rút ra, vì thiếu nước, có người bươi đến bật máu hai đầu ngón tay, úp mặt vào đó để có cảm nhận “ mùi ” của nước rồi kiệt sức tắt thở… Ôi! chiến tranh, thật quá khắc nghiệt và tàn nhẫn. Mạng sống của một con người mong manh như khói, như sương!!!

(more…)

Advertisement

Tháng Bảy 15, 2022 at 7:59 sáng Bình luận về bài viết này

Truyện ngắn: SỰ KHÁC BIỆT KHÓ NÓI

SỰ KHÁC BIỆT KHÓ NÓI

                                                                 – NGUYỄN DỊU TÂM (Nghĩa Hành)

  •  

Gió thổi cỏ gai lăn lông lốc trên con đường cát trắng xóa, bay dạt lên những ngôi mộ khum tròn như những chiếc bánh bao nham nhở vàng quạch màu cỏ cháy. Bây giờ cuối xuân đầu hạ, nhũng chậu hoa người ta để trên mộ trong dịp tết, thân cây đã khô khốc, trơ lại những cành gân khẳng khiu, mủn màu mốc đen. Lão Tư khập khiễng bước trên đường. Cát nhùng nhằng níu chân. Lão đưa mắt nhìn ngôi nhà thấp thoáng cuối nghĩa địa, nén tiếng thở dài.

*

Trong ánh chiều chập choạng, hai cô gái độ tuổi ngoài hai mươi men theo con đường đầy cát và những cụm xương rồng gai góc nơi nghĩa địa cuối làng đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Nam – cô chị – thấp đậm, người gân guốc, tóc cắt theo kiểu tomboy. Còn cô em đẹp lạ lùng. Ngọc – tên đúng như người. Vẻ mệt mỏi không xua tan được cái đẹp toát ra từ gương mặt trắng ngần thanh tú. Suối tóc đen dài buông xuống tận eo. Lũ trai làng nhìn cô say đắm. Xưa nay, vùng đất gò chỉ chứng kiến những cuộc chia ly. Giờ hết sức ngạc nhiên khi có người chuyển tới. Họ tự hỏi không biết cái vùng đất khô cằn này có gì lại hút hai cô gái trẻ đẹp làm chốn nương thân. Lớp trẻ trong làng lớn lên bỏ làng đi phố. Không luyến lưu, bịn rịn. Nhiều cuộc ra đi vội vã như trốn chạy cái nắng, cái nghèo đuổi rịt sau lưng. Trong xóm chỉ còn những nếp nhà rúm ró, cô độc khi mùa gió chướng ngang ngõ hay xác xơ, tiêu điều dưới cái nắng gần 40 độ của ngày hè đổ lửa. Dù nắng hay mưa, vùng đất này cũng lắm gió. Gió thổi qua cát mệt nhoài, quần thốc lên trên những ngôi mộ khum khum. Gió và cát làm cho khu nghĩa địa thêm hoang tàn. Vậy mà, hai cô gái ấy lại ở ngôi nhà cuối nghĩa địa. Ngôi nhà ấy vốn của mụ (thay từ bà) Xuân mù lòa, hành nghề thầy bói, sống lẻ loi cô độc. Cách nay chừng tháng, mãi không thấy mụ ra ngoài, cửa thì lại đóng im ỉm, hàng xóm chạy sang thì mới hay mụ đã chết từ lúc nào. Nói là hàng xóm vậy thôi chứ cái nhà gần nhất cũng cách non nửa cây số. Mọi người đều cám cảnh trước cái chết thương tâm ấy. Mấy người đàn bà chép miệng: “ Phận người sao lắm truân chuyên, sống một mình, thác cô độc…”.

(more…)

Tháng Sáu 10, 2022 at 8:56 sáng Bình luận về bài viết này

CHUYỆN CỦA ĐOÀN

CHUYỆN CỦA ĐOÀN

Tôi sinh ra ở vùng sông nước An Giang. Một vùng quê bình yên ít nhộn nhịp người xe. Gia đình tôi không giàu nhưng đủ để lo cho mình có một cuộc sống đầy đủ. Sinh ra là con gái nhưng tâm hồn tôi đã ngược lại với dáng vẻ bên ngoài, điều đó tôi bắt đầu nhận biết khi học lớp 2.

Khi lớn lên, lúc mới tốt nghiệp phổ thông lúc ấy tôi đăng ký vào đại học Nam Cần Thơ ngành Luật. Ngày khai giảng, ở quê nhà bà ngoại tôi mất, bà là người dành lo lắng và chăm sóc tôi từ bé. Vốn dĩ vì mẹ tôi là con gái một trong nhà nên tôi ở chung với ông bà ngoại và mẹ từ nhỏ. Lúc chuẩn bị đi Cần Thơ học, bà ngoại vẫn mạnh khoẻ chẳng có bệnh chi. Nên khi bà mất đột ngột vì cú sốc quá lớn tôi không thể học tiếp nên tôi quyết định nghỉ học dù gia đình có khuyên bảo thế nào.

Từ đó, tôi cảm thấy mình nên mạnh mẽ hơn, tôi xin mẹ đi làm ở thành phố Long Xuyên – An Giang. Lúc ấy, mọi người rất ít ai chấp nhận chuyện thế giới thứ ba này. Nên không riêng gì tôi mà tôi nghĩ ai là người đồng giới lúc ấy đều rất mong muốn được chứng minh và công khai giới tính thật sự của mình trước xã hội và gia đình nhưng đều đó thật khó. Khi đi làm, lúc đấy tôi vừa trón 20 tuổi và tiếp xúc nhiều bạn bè ở Tp Long Xuyên có những bạn cũng đồng giới tính như tôi. Sau này, tôi có động lực hơn để chứng minh bản thân mình hơn. Điều đó không phải là học theo hay bắt chước với bạn bè để làm theo một xu hướng mà thực chất tôi là người của cộng đồng LGBT.

Gia đình tôi lúc đầu phản đối quyết liệt khi tôi cắt mái tóc dài và thay đổi cách ăn mặc như một đứa con trai. Đa phần vì tác động của họ hàng và người thân quen điều đó làm gia đình rất bức xúc, không ít lần lớn tiếng và kì thị. Thời gian trôi dần, gia đình cũng không gay gắt nhiều như vậy nữa.

(more…)

Tháng Chín 14, 2021 at 3:00 sáng Bình luận về bài viết này

LỜI THỀ TRƯỚC BIỂN

Truyện ngắn: LỜI THỀ TRƯỚC BIỂN

 

Tôi đang mải mê truớc màn hình vi tính với bài phóng sự “Biển đảo quê huơng”, mẹ tôi gọi:

– Thủy ơi, con lấy xe máy chở mẹ đi đây chút xíu!

– Đi đâu hả mẹ?     

Mẹ tôi vừa mở tủ quần áo vừa nói:

– Đến thăm bác Năm. Bác ấy mới bị tai nạn giao thông hơn mười ngày nay rồi, mẹ bận quá chưa lên thăm được. Tội nghiệp bác quá! Gần sáu mươi tuổi mà con còn bé quá chưa nhờ đỡ được gì. Đúng là “Cha già con muộn chơi vơi. Cha làm bắt chết con chơi tối ngày”.

– Bác Năm nào hả mẹ?

– Bác Năm ở nhà mình mười mấy năm về trước đó. Con không nhớ sao?

– Dạ! Con nhớ rồi. Nhưng hôm nay con đang viết vội lời bình cho phóng sự: “Biển đảo quê hương” chuẩn bị cho ngày mai phát sóng. Để mai đi được không hả mẹ?

– Không được! Mẹ khất lần khất lữa hơn mười ngày rồi. Lúc ông ta nằm một chỗ không lên thăm để đến khi ông ta khỏe mạnh mới lên thăm thì còn gì mặt mũi. Vả lại mai mẹ bận lên lớp dạy. Thôi, bỏ đó tối về viết, đi với mẹ!

Tôi rời máy đứng dậy mặc đồ rồi dắt xe ra sân.

Vừa đến nhà bác Năm, tôi thấy khách trong nhà bác khá đông, không còn chỗ ngồi, người thì đứng, người thì ngồi trên giường, người thì ngồi dưới đất… Gương mặt ai cũng tỏvẻ lo lắng. Hai mẹ con tôi rón rén bước vào nhà.

– Anh Năm! Em và cháu Thuỷ đến thăm anh đây. Anh không sao chứ?

Bác Năm mở mắt nhìn hai mẹ con tôi. Mẹ tôi nói tiếp:

– Nghe tin anh bị tai nạn mười ngày nay rồi nhưng em bận dạy học không lên thăm được. Hôm nay, tiện có cháu Thuỷ về, em bảo cháu chở lên thăm anh.

– Cảm ơn hai mẹ con em! Bị gãy chân và rách hai mí mắt thôi. Không sao đâu.

– Khổ quá! Xe với cộ… Anh đi đâu mà đụng xe vậy?

– Đi tập thể dục buổi sáng. Thấy nó lạng lách đánh võng, anh tránh sát vào trong lề cỏ rồi, mà sao nó mang mình mới lạ. Chắc bọn này uống rượu bia suốt đêm nên không thấy đàng.

(more…)

Tháng Tư 3, 2020 at 1:28 sáng Bình luận về bài viết này

TRUYỆN NGẮN:  HOÀNG LAN                                                                     

TRUYỆN NGẮN:        HOÀNG LAN

                                                                       – BÙI ĐỨC ÁNH (Tp HCM)                                                                     

Phố khuya vắng ngắt. Đèn đường trùm làn sáng vàng vọt lên mặt đường bóng nhẩy. Tưởng loạng choạng bước thấp, bước cao. Chân nọ đá chân kia, tay quơ tứ tung. Mồm lè nhè:” Ít ra cũng còn một người hiểu mình…”. Anh ngửa mặt nhìn vầng trăng lấp ló sau tán dừa. Một chiếc xe vút qua, biến mất ở cuối đường, ném lại những tiếng rú lạc lỏng. Tưởng vỗ ngực: “ Ta đâu có say. Say sao biết đường về nhà”. Tấp vô lề, trước cổng một biệt thự , Tưởng khoác tay:” Nhà mình nè. Ủa, mà sao nó to vậy kìa? Mầy béo ra đó à? Chà, thơm nữa chứ ! “. Tưởng chun mũi, hít hít:” Hương hoàng lan ! Mình đâu có trồng mà nó mọc?”. Cúi xuống, nhặt một đóa hoa rơi, đưa ngang tầm mắt: “ Hoàng Lan, mi lạc  đường phải không? Thôi, hãy ở lại với ta, ta cô đơn lắm! “

Tưởng đấm rầm rầm lên cổng. Bên trong vẫn lặng yên. Chợt trông thấy cái chuông điện, anh nhận cả bàn tay lên nút chuông. Một dòng âm thanh lao đi, đâm thủng sự tĩnh mịch trong khu vườn dầy đặc bóng tối. Có tiếng chân người. Một bóng trắng lướt trên lối đi. Tiếng khóa khua, cửa xịch mở. Một khuôn mặt lú ra, Tưởng bàng hoàng rú lên :” Ma ! “. Anh ngã ra bất tỉnh.

(more…)

Tháng Mười 18, 2017 at 9:01 sáng Bình luận về bài viết này

Truyện ngắn: BÀN TAY LẠNH GIÁ

Truyện ngắn: Bùi Đức Ánh (Tp HCM)

BÀN TAY LẠNH GIÁ

 

Tờ lịch theo gió lạnh bay vèo xuống đất, Hà Thu luống cuống nhặt lên. Hằng ngày cô bận bịu với công việc nhà và đồng ruộng nên không rỗi để tâm đến ngày tháng. Bây giờ nhìn tờ lịch trên tay mới giật mình thoảng thốt, cô nắm chặt tờ lịch trong tay, ngày ba mươi tháng mười một âm lịch rồi đấy. Lòng như se lại, cái lạnh mùa đông không đủ làm trái tim cô tê tái mà là nỗi lo toan chất chồng lên từng ngày tháng lại khiến cô thấy chạnh lòng. Mùa xuân đã đến cận kề , cô xoa đều hai lòng bàn tay cọ vào nhau để tìm chút hơi ấm. Bao suy nghĩ lo lắng làm bận rộn cả ánh mắt hao gầy.

  • Mẹ ơi! Mấy đứa bạn con đã có áo quần mới mặc tết cả rồi. Mai mẹ dắt con đi siêu thị mua nhé!- Chưa thấy hình đã nghe tiếng cu Tí vọng từ đầu ngỏ.

Hà Thu xoay người  lại xoa đầu con mắng yêu :

  • Con trai ngộ quá, đi học về chưa kịp thưa mẹ đã đòi mua áo quần mới rồi!

Đôi má nó phụng phịu, miệng nói ngập ngừng như sắp khóc:

  • Dạ…Con xin lỗi mẹ, vì mấy đứa bạn con ai cũng khoe có đồ mới, giày mới, mũ mới nên con chỉ nghĩ đến việc về xin mẹ dẫn đi mua thôi!

Hà Thu ôm con vào lòng thỏ thẻ:

  • Để thong thả mẹ sẽ sắm đồ tết cho con có áo quần đẹp mặc đi chơi cùng các bạn… nhưng không phải bây giờ!

(more…)

Tháng Ba 20, 2017 at 7:10 sáng Bình luận về bài viết này

Truyện ngắn: BÍ MẬT TRONG CHIẾC HỘP GIẤY

10710936_451691134969227_6560642738066278715_n

BÍ MẬT TRONG CHIẾC HỘP GIẤY

Những cánh hoa hồng óng ánh sương mai nở rộ trước hiên nhà. Lối vào nhà Vi quanh co nhưng đầy màu sắc quyến rũ.Vi nổi bật trong bộ áo dài duyên dáng, vẻ đẹp thanh tao, búi tóc cao, hai lọn tóc xoắn thả ngang vai. Bầu trời thu trong vét  màu xanh thẳm. Cô chuẩn bị đeo cặp đi học thì tiếng chuông ngoài cổng reo vang. Đến giờ đi học rồi, ai còn bấm chuông nhỉ? Cô dắt xe đạp ra cổng, đang lúi húi mở khóa thì đằng kia  một giọng nam trong trẻo vang lên: “Chào Vi, mình đợi Vi nãy giờ nè! Cho Nhật Anh quá giang xe đến trường sáng nay nhe!”. Vi cố tìm lại trong tâm trí mình người con trai có vóc dáng cao cao đang đứng trước mặt mình là ai sao thấy quen quen, hình như đã gặp lần nào thoáng qua ,cô lấy chiếc kính cận đeo vào mắt để nhìn  gã con trai tự nhiên sáng nay chờ  mình đi học, nhưng chưa nhớ ra nổi. Cô đưa tay xem đồng hồ chỉ còn mười phút nữa vào lớp. Vi  mở khóa cho xe đạp điện vọt tới, bỏ gã lạ sau lưng với cái nhìn  ngơ ngác, gương mặt tái đi vì ngượng trước những ánh mắt thoáng qua vội vã của dòng người, rồi mất hút trong khói sương dày đặc. Kế thượng sách  không thành, thôi đành quay về hạ sách.  Nhật Anh cắm cổ chạy thật nhanh, bụi đường lẫn trong sương mù mịt quấn theo gót chân. Lúc này trong đầu không còn thời gian để nghĩ gì, làm gì, chỉ nơm nớp lo sợ trễ tiết học văn đầu tiên. Trong các môn học Nhật Anh chỉ nổi trội  các môn toán, lý, hóa. Còn môn văn là dở nhất nên bị cô giáo chiếu cố.

                                                          ***             

(more…)

Tháng Ba 23, 2016 at 9:07 sáng Bình luận về bài viết này

CUỘC CHIẾN QUA RỒI

6-3673-1406270984

Truyện ngắn:           CUỘC CHIẾN QUA RỒI

                                                                        Hiền Văn

 

Hàng năm, cứ gần đến ngày thành lập quân đội là ông Hoạt không thể nào ngủ được. Năm nay cũng thế. Ánh trăng trung tuần xiên qua cửa sổ sáng lấp lóa dưới làn mưa bụi càng làm cho ông thao thức. Bốn ngày nữa, đứa con gái đầu của ông lấy chồng, nhưng đó không phải là lý do để ông trằn trọc. Ông đã lo đâu vào đấy cả rồi.

Cơ ngơi ông Hoạt đến nay đã hàng tỉ đồng. Hai con ông đều ngoan. Cô con gái sắp có chồng thì dạy văn ở trường cấp ba gần nhà, còn cậu con trai lại đang là sinh viên bách khoa thành phố. Bà Thành vợ ông đảm đang, hiền thục. Từ ngày thôi làm cán bộ hội phụ nữ huyện, bà về quán xuyến việc nhà, việc trang trại giúp ông. Điều ấy đã nói lên ông Hoạt là người chỉnh chu, giỏi tính định công việc. Ông còn là chủ tịch hội cựu chiến binh, chủ tịch hội sinh vật cảnh, phó chủ tịch hội nông dân, cùng hàng loạt chức danh khác. Ở thị trấn cao nguyên này, ông Hoạt khá thành đạt. Gia đình ông luôn được mọi người kính trọng; chẳng những thế, ông còn được tiếng là người chung thủy. Chung thủy với vợ một cách lạ lùng. Những lần đồng đội gặp nhau rủ rê ăn nhậu, mặc cho bạn bè và các cô gái ngả ngớn, ôm ấp, sờ soạng, ông vẫn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi. Những lời nói đùa của đồng đội, không biết đi bằng đường nào mà ông “chết” với danh Hoạt Động Thành. Các bà mang ông ra làm gương để răn đe chồng mình.

 Ấy mà ông Hoạt không ngủ được!

(more…)

Tháng Mười Hai 16, 2015 at 9:01 sáng Bình luận về bài viết này

Truyện ngắn: MÙA HẠ CUỐI

10294262_587105504729733_8988974243864687994_n

MÙA HẠ CUỐI                                                                   

 

Bác bảo vệ đã vung cái dùi mà nện vào tang trống một hồi dài vang rền đến mấy ngả đuờng. Hồi trống rất đỗi thân quen, rất đỗi gần gũi, đã gắn bó với màu áo trắng ngây thơ của tuổi học đường chúng tôi suốt từ bao giờ. Vậy mà bao năm rồi, tôi không nhận ra thứ âm thanh rất đáng yêu, rất quyến rũ, rất ấm áp vẫn vọng vào tai từng ngày. Chỉ hôm nay, chỉ vào lúc này, tôi mới chợt dậy lên cảm giác yêu thương luyến nhớ nó. Khi biết nhớ là khi đã biết xa. Chúng tôi đang ở những ngày còn lại ngắn ngủi của năm cuôí cấp. Chỉ một thời gian ngắn, rất ngắn nữa thôi, là cuộc đời học sinh đã lật sang một trang khác. Với những ai còn may mắn được tiếp tục trên con đường học vấn, còn tiếp tục được chắp cánh cho ước mơ của mình, thì cũng đã khác đi nhiều những màu sắc, dù vẫn là bàn ghế, vẫn là bảng đen phấn trắng, nhưng tôi biết sự vô tư hồn nhiên của một lứa tuổi sẽ phai dần, thay vào đó là sự chững chạc, sự âu lo, và cả những tìm tòi khám phá mới. Vì vậy mà hồi trống đã đánh thức trong tôi nỗi bồi hồi, nôn nao vì cảm giác như mất mát một chút gì. Đó là hồi trống cuối cùng của một chặng đường, bởi từ mai, chúng tôi không còn những tiết học chính thức nữa, tuy vẫn còn những lý do để lui tới mái trường này. 

(more…)

Tháng Năm 25, 2015 at 9:48 sáng Bình luận về bài viết này

HOA HỒNG NỞ MUỘN

10665230_715981941816049_649494485331435576_n

HOA HỒNG NỞ MUỘN

 

Ngày đông vể, những vệt nắng yếu ớt vắt mình lên ô cửa sổ im lìm một màu buồn bã. Chậu cúc vàng vẫn còn vương vấn khung trời thu, vương vấn những đám mây bàng bạc treo mình lơ lửng. Ngày đông về, mang bao nỗi nhớ.

Người phụ nữ đứng nhìn từng chiếc lá vàng còn sót lại trên cành cây rơi thủng thỉnh trước hiên nhà khi thu vội vàng bỏ đi. Khung cảnh hiu quạnh đến lạnh lùng, người phụ nữ đưa mắt nhìn khoảng trời đông lạnh ngắt, đôi bàn tay chà sát vào nhau để tìm hơi ấm. Lạnh. Không gian này, thời điểm này, và tại nơi đây tự nhiên trong cô nhói lên cơn đau, thấu tận xương tủy. Nỗi đau đầy vơi cứ giấu mãi trong lòng, để rồi một ngày gửi gắm vào ánh mắt chia sẻ cùng hư không. Đã lâu rồi cô chẳng còn cảm giác hạnh phúc, có lẽ cũng chỉ vì nơi đây không có hơi ấm của người đàn ông. Chồng cô đi làm xa, lâu ngày lắm mới về một lần, mọi lo toan chồng chất đè lên đôi vai gầy. Đôi lúc có những giọt nước mắt vô thức băng mình qua nỗi nhớ lăn dài trên má rơi xuống lòng bàn tay nóng hổi. Đợi chờ có là hạnh phúc? Yêu xa có là niềm đau? Khi khoảng cách giữa nhau tính bằng kilômet, thì độ xa giữa hai trái tim tính bằng gì? Chính cô cũng chẳng biết. Chỉ biết bây giờ nơi ngực trái rất lạnh. Trống vắng.

(more…)

Tháng Năm 14, 2015 at 3:47 sáng Bình luận về bài viết này

Bài đăng cũ hơn


LỜI GIỚI THIỆU

SẮC MÀU THỜI GIAN Chuyên trang Văn học - Nghệ thuật. Giới thiệu: về vùng đất và con người Quảng Ngãi, các tác phẩm văn học của các tác giả trong và ngoài tỉnh. Nơi gặp gỡ, giao lưu của bạn bè gần xa. Thân mời các bạn cộng tác. Thư từ, tác phẩm xin gởi về: Hồ Nghĩa Phương, Email: honghiaphuong@gmail.com

Bài viết mới

LƯỢNG TRUY CẬP

  • 451 557 Người

Chuyên mục